lundi 29 janvier 2018

Năm xưa chồng tôi là người Lính

Năm xưa chồng tôi là người lính,
Sống sót trở về sau cuộc đao binh,
Sau những tháng năm tù tội,
Bây giờ anh không còn trẻ nữa.
Lìa xa quê hương,
Sống ở xứ người.
Những năm thánh chinh chiến đã đi qua,






Năm xưa chồng tôi là người Lính
Thơ:Nguyễn Thị Thanh Dương - Kiều Loan giới thiệu
Audio Đơn Vị Cũ Chiến Trường Xưa (DVCCTX)
*
*     *
  
NĂM XƯA CHỒNG TÔI LÀ NGƯỜI LÍNH
(NguyễnThịThanhDương_VĩnhĐiện) Kim Khánh

Năm xưa chồng tôi là người lính,
Nơi vùng lửa đạn,
Mồ hôi anh đã đổ,
Từ Hố Bò Bình Dương, Bình Long,Đến Thừa Thiên, Quảng Trị.
Rồi một ngày anh gục ngã,
Tại chiến trường Tây Ninh.
Tôi góa phụ xuân xanh,
Con thơ chưa tròn tuổi,
Tiễn đưa anh lần cuối,
Về nghĩa trang quân đọi Biên Hòa
Đã bao nhiêu năm qua,
....Bây giờ,
Tôi ở nơi xa,
Đã có cuộc đời khác.
Nhưng đôi lúc nghĩ đến anh tôi vẫn khóc,
Thương tiếc xa xăm.
Tôi về tìm mộ bia anh giữa chập chùng cỏ dại cây hoang,
Để thắp một nén nhang,
Nhớ người lính của một thời chinh chiến,
Nhớ người chồng của một thuở gối chăn.

Năm xưa chồng tôi là người lính,

Một lần hành quân,
Anh đã bị thương,
Máu anh loang ướt vạt cỏ ven đường.
Ôi, mảnh đất không tên,
Đã giữ chút máu xương người lính trẻ.
Đã bao nhiêu năm qua,
Bây giờ,
Anh thương binh tàn tạ.
Sống trên quê hương đôi khi vẫn thấy mình xa lạ,
Bạn bè anh,
Kẻ mất người còn,
Kẻ quên người nhớ,
Kẻ vô tình giữa dòng đời vất vả.

Năm xưa chồng tôi là người lính,

Nồng nhiệt tuổi đôi mươi,
Lần đầu tiên ra chiến trường,
Anh mất tích không tìm thấy xác.
Mẹ anh khóc cạn khô dòng nước mắt,
Lòng tôi nát tan.
Đã bao nhiêu năm,
Vẫn không có tin anh,
Anh ơi, dù quê hương mình đã hết chiến tranh,
Tàn cơn khói lửa,
Nhưng không phải là một quê hương như anh ước mơ.
Anh đã biết chưa?
Hỡi người tử sĩ không tên không một nấm mồ.!!!

Năm xưa chồng tôi là người lính,

Sống sót trở về sau cuộc đao binh,
Sau những tháng năm tù tội,
Bây giờ anh không còn trẻ nữa.
Lìa xa quê hương,
Sống ở xứ người.
Những năm thánh chinh chiến đã đi qua,
Nhưng vết thương đời còn ở lại,
Trong lòng anh,
Trong lòng những người lính năm xưa.

Nguyễn Thị Thanh Dương
 
 
CHÚNG TA ĐÃ, ĐANG VÀ SẼ NGHĨ GÌ

VỀ NGƯỜI THƯƠNG BINH Ở QUÊ NHÀ?
 
 
Lời nhắn từ nỗi tột cùng của kiếp sống khổ đau
Một khi tiếng nói Đấu Tranh cho Tự Do Dân Chủ phát đi từ tấm chân thành  con tim  yêu nước tại Hải Ngoại, chắc hẳn chúng ta không quên những anh em Thương Phế Binh/QLVNCH. Chính họ là những con yêu Lý Tưởng nhất cho Dân Tộc, cho Tổ Quốc. Họ biết khi cầm súng chiến đấu bảo vệ nền Hoà Bình/Đấu Tranh cho Tự Do Dân Chủ là phải hy sinh mạng sống, hy sinh phần thân thể từ chính họ và gia đình.
Xin hãy đừng quên họ. Xin đừng ngoảnh mặt quay lưng trước những cánh tay cầu cứu đưa lên từ tận cùng khổ đau và tuyệt vọng.
Xin hãy cùng nhau thắp lên một ngọn nến nhỏ nhoi. hãy cùng nhau đốt lên ánh lửa nhân ái từ chính trái tim mình, để cùng giữ ấm cho nhau chút tình Quân với Dân.
***
NGỒI XUỐNG ĐÂY

Ngồi xuống đây tao đút mầy lần cuối
Để mai nầy biết có gặp nữa không
Nợ trần gian nợ cơm áo chất chồng
Tao bương chải đời long đong vô định
Ngồi xuống đây giữa tâm tình người lính
Đừng nghĩ gì những toan tính thế gian
Tao với mầy từng vượt những gian nan
Đã sống chết _ Lầm than _Và tủi nhục
Ngồi xuống đây tao đút mầy thêm chút
Cũng như mầy ngày xưa đút cơm tao
Giữa Cổ thành tiếng quân dậy lao xao
Tao gục xuống và mầy lao ra cứu
Tao biết lắm mầy sống đời mãnh thú
Con hùm thiêng trong giây phút sa cơ
Thân phế nhân đành trôi nổi mịt mờ
Muốn sống lại thuở viễn mơ rừng núi
Thôi mầy ạ ! Đời chúng mình gió bụi
Chết ngang tàng trong ngày tháng tư đen
Tao với mầy chinh chiến đã thành quen
Thì tủi nhục cũng để rèn nhân cách
Vậy hãy sống ngẩng cao đầu trong sạch
Biết tử sinh thì nhận lấy cho hùng
Tao với mầy có dòng máu chảy chung
Thà đổ xuống không bao giờ khuất phục.
GOT2 
Cứu Trợ Thương Phế Binh VNCH 
*
*    *

NỖI LÒNG NGƯỜI LÍNH
Người Lính Cũ 
  (Viết tặng Ns Vĩnh Điện để chia sẻ với tác giả sau khi nghe và xem Video nhạc 
 “NĂM XƯA CHỒNG TÔI LÀ NGƯỜI LÍNH”                             
 Ca khúc Vĩnh Điện, phổ thơ Nguyễn Thị Thanh Dương)
Chào các bạn cùng chiến tuyến của một thời lửa đạn
Phước thay chúng ta vẫn còn có mặt trên cõi trần gian
Đã cùng tôi rong ruổi trên 4 vùng chiến thuật
Đã từng vào sinh ra tử
Từ ruộng đồng cho đến rừng núi hoang vu
Chốn đèo cao heo hút
Không nơi nào thiếu dấu chân bọn mình
Lấy trăng, sao, hỏa châu làm đèn
Đi tìm lại khoảng trời an bình ngày tháng cũ
Cho quê hương yêu dấu chúng ta
Biết bao nhiêu trận đánh đã xảy ra
Nhiều, rất nhiều mà tôi không muốn nhớ
Trên chiến địa cùng bao nỗi vất vả
Thiếu thốn, đói khát, bệnh hoạn, thương vong
Và cả những nỗi nhớ nhung
Của một thời quá khứ

Tại sao thế ư ?
Tại sao tôi lại không muốn nhớ ?                     
Bởi đó là niềm thống khổ của cả một dân tộc
Trong cuộc nội chiến tương tàn
Đã hủy hoại cả mấy thế hệ                            
Hàng hàng lớp lớp con người ra đi không trở về
Cùng những vết thương lòng muôn đời không khép kín
Của những gia đình có con em ra trận.
Có anh, có tôi, cùng triệu triệu người dân
Trai thời loạn xá gì thân xác
Cũng chỉ vì hai tiếng Việt Nam
Vì những gì tiền nhân đã từng dựng nên và gìn giữ
Bao gương xưa chẳng thể nào quên

Thấm thoát đã gần bốn mươi năm
Tôi chỉ lấy mốc của một thời thay đổi chủ
Cho dễ nhớ mà thôi
Tôi, anh, chúng ta có thể chưa hề biết mặt
Nhưng có chung một dòng máu đỏ             
Một màu da vàng                                            
Và một trái tim cháy bỏng yêu thương
Hăm hở xếp bút nghiêng xông vào trận mạc
Chỉ khác nhau binh chủng mà thôi
Để lại sau lưng biết mấy nỗi niềm
Đó là người yêu, người mẹ, vợ hiền
Cùng con thơ vẫn còn đang bú sữa
Cất đi nỗi nhớ nhung mà lòng càng thắm thiết
Thương người cha già yếu và cả nếp nhà xiêu
Có những ngày hành quân mải miết
Như con thiêu thân, sống chết bất ngờ
Đồng đội tôi ngã xuống thật tình cờ
Không một lời trăn trối một tia nhìn nhắn gửi
Dù khi sống biết bao nhiêu tâm sự
Cùng lời hứa miệng với nhau nếu được về phép
Thăm người con gái bé nhỏ áo trắng thơ ngây
Đang đợi chờ để được làm người yêu của lính
Phải hình ảnh ấy thật là tuyệt bích
Trai áo trận bên người tình sóng bước
Nhưng đó chỉ là mơ ước…
Bạn ra đi với bao dự tính
Để lại người thương khốn khổ miệt mài
Thay áo cưới là vành tang trắng
Trắng cõi lòng trắng cả tương lai...                
Đó chỉ là một trong những muôn vàn
Bao cảnh ngộ còn đau thương thảm thiết
Ra đi không để lại hình hài mà dấu vết
Chỉ là dòng máu đặc quánh trên đất mà thôi
Biết bao nhiêu quả phụ con côi
Trông tin chồng cùng mối sầu đời vạn cổ
Với hy vọng mong manh vì không tin đó là sự thật
Không thấy xác, biết đâu còn sống
Hay bị cầm tù bởi địch, hy vọng dù mong manh...
Tôi, bạn, chúng ta đều đã hiểu về quảng đời gian khổ
Của người lính phải không?

Bạn của tôi ơi! Chiến hữu của tôi ơi!
Có thể bạn ngạc nhiên khi tôi nhắc lại
Những đau thương mất mát một thời
Tôi vẫn biết có những người chiến hữu
Giữ trong lòng với những vết thương
Không hình hài rõ rệt
Tự gặm nhấm, tự đau, tự hối...
Khi nghĩ về đất nước, quê nhà thuở còn chiến tranh
Và vẫn giữ được khí tiết, danh dự của màu áo lính
Nhưng cũng có những người lấy đó làm mục đích
Tự phong mình, chèn ép anh em
Qua các trận bầu bán danh hiệu mỗi khi kỷ niệm
Về các quân binh chủng ngày xưa
Thật tầm thường và cũng thật bi ai
Tôi thấy tiếc cho những người đã mất!
Gặp lại nhau trong những ngày nhắc nhớ đó
Xin hãy cùng nhau nghĩ đến bạn ta
Những người đã mất, và những người còn sống
Nhưng khốn thay, đã để lại một phần thân thể
Trong trận đánh ngày nào                
Đó là đôi chân, cánh tay, đôi mắt
Nay có thể là đang lăn đi hay đang nằm liệt
Thèm chút tình, chút nghĩa của anh, tôi
Tôi vẫn biết có những đồng đội của mình
Giờ vì chút lời phỉnh nịnh
Trở về nơi xưa, ngoảnh mặt chối từ
Làm những điều bất nhân bất nghĩa
Mượn danh để mưu cầu trục lợi
Bán rẻ đi phẩm chất con người
Ăn chơi, phè phởn chốn xa xôi
Để tiếng xấu mỗi khi gặp chuyện

Bạn của tôi ơi ! Chiến hữu của tôi ơi !
Tôi xin bạn đừng làm vẩn đục
Màu áo của binh chủng chúng ta
Của QLVNCH ngày nào
Hãy trân trọng một thời quá khứ
Ta thua không phải do đánh địch tồi
Mà thua chỉ vì bị bạn lọc lừa phản bội
Và hôm nay tôi chỉ muốn nói
Tôi là người phế binh!.
Nhưng may thay tôi vẫn còn đôi mắt
Vẫn còn một gia đình cùng sự hy sinh
Của người thân, luôn vui dù tôi đã gửi
Một phần xương thịt nơi trận địa xưa
Để nhìn lại hình ảnh của đồng đội mình
Nơi quê nghèo với muôn hình muôn vẻ
Mà nhìn vào tôi thấy nhói đau
Người lính chiến hình hài không trọn vẹn
Mang tấm bảng ghi lên những số tiền
Tuy ít đó, nhưng bạn vẫn còn nghĩ đến
Huynh đệ ta, chiến sĩ của một thời...
Giờ đây tuy cũng trễ quá rồi
Nhưng tôi vẫn biết ơn những người còn nhớ đến
Dù không biết tên, không chung đơn vị
Tuy xa xôi, vẫn thấm đậm tình người

Nhất là khi nghe được một khúc ca tuyệt vời
“Năm xưa chồng tôi là người lính”
Cùng hình ảnh các trận đánh đã qua
Tôi cảm động không thể nào ngăn được
Dòng lệ này ngỡ khô héo từ lâu                     
Thật vô cùng cám ơn, bạn đang ở nơi đâu?
Người chiến hữu xưa kia chắc nay còn lận đận
Dù là người lính nhưng tay lại cầm đàn
Tên của anh tôi không thể nào quên
Với những gì anh viết từ trái tim anh để lại
Nghe mà thấy cõi lòng tôi chợt ấm
Vẫn còn đó những lời vang vọng mãi
Đang âm thầm làm sống lại ký ức xưa
Và vực dậy một ước mơ đã từ lâu hóa đá.

6-8-2012
 

Aucun commentaire: